Giáng sinh đang đến gần...




Những cơn gió lạnh của mùa đông đã đến, tiết thời trở nên thật thoải mái và hạnh phúc khi được tay trong tay với người mình yêu dạo bước trên những con đường lung linh sắc đèn.
Thành phố đang từ từ khoác lên mình những sắc màu lung linh, ấm áp của mùa Noel sắp đến...

sóng vỗ

tự nhiên hôm nay mình cảm thấy vui lạ lùng.
lòng bồn chồn mà không hiểu tại sao.


cũng có nhiều lần rồi, ngồi suy nghĩ mông lung, suy nghĩ về tương lại, suy nghĩ về những điều sẽ nói, những điều sẽ làm...
những lúc đó, tự nhiên trong mình trào dâng những đợt sóng bồi hồi, thích thú và đôi lúc cũng điên khùng lắm.
rất muốn giữ mãi cảm giác dâng trào đó, nhưng đâu có gì là mãi mãi.
rồi thì sóng cũng xa bờ, nhưng vẫn luôn hy vọng từng đợt sóng khác lại dâng trào, lại vỗ về cùng với những đam mê, suy nghĩ, tương tư để tạo nên những bản nhạc nhẹ nhàng, rì rào của biển cả.

dare to escape ?


mọi sự việc được tạo ra đều có nhiều hướng giải quyết.

mỗi hướng giải quyết sẽ dẫn ta đến một kết của tương ứng.
theo mình, thì không có hướng giải quyết nào là không khả thi cả, chỉ là ở cách chúng ta tiến hành và nhìn nhận kết quả mà thôi.

điều đó cũng đã được Đấng tạo hóa ra vũ trụ này lồng ghép một cách nhẹ nhàng, khéo léo vào trong cuộc sống của mỗi người chúng ta.
nó mang lại cho mỗi chúng ta nhiều hướng đi trong cuộc sống.
mỗi hướng đi, dĩ nhiên, chắc chắn sẽ đưa chúng ta đến cái đích mà chúng ta trông chờ hoặc không trông chờ.
tuy nhiên, mặc dù có nhiều lựa chọn thế đấy, nhưng liệu trong chúng ta có ai có thể đi theo hướng mình muốn, hoặc có ai có thể lựa chọn những hướng đi mà dường như không dành cho mình hoặc vượt quá khả năng của mình.

mình đã đi được một quãng đủ xa, để bỏ lại những "con đường cụt", những "con đường gồ gề", mà mình đã cố gắng rất nhiều để thoát ra khỏi. mặc dù hiện tại lâu lâu mình vẫn còn "ghé về" những "con đường" ấy, mà có lẽ vì cái lâu lâu ấy mà mình đã trở nên quá dễ dãi với chính mình chăng ?!? cái sự dễ dãi đã làm mình cảm thấy vui vẻ trong điên khùng, bồi hồi trong tội lỗi, mong chờ trong lo lắng.

dẫu biết con đường đó là thế. dẫu biết càng đi sẽ càng xa đích đến cũng như khuất dần điểm xuất phát, nhưng sao mình không thoát khỏi được nó. tại sao ?!?
[có lẽ mày thuộc về con đường đó, mày hãy chọn lựa đi, hoặc tiếp tục đi mà ko hối hận, hoặc lánh xa nó]

hiện tại thực sự mình đang mệt mỏi với nhiều thứ.
gia đình - đi làm rồi nhưng nhìn lại thì mình cũng chưa giúp được gì nhiều cho gia đình, cảm thấy tội lỗi, bất hiếu và vô dụng lắm.
tình bạn - tuy vẫn rất tốt nhưng phải suy nghĩ để đưa ra quyết định không ai phải buồn. nỗi buồn mình có thể chịu nhưng không có lý do gì phải để người khác phải chịu đựng nó, và mình cũng không muốn điều đó.
công việc - cũng có nhiều thứ phải lo lắng. giờ mình phải vạch ra cho mình hướng đi mới, hướng đi mới phải bảo đảm cho một tương lai mới, ổn định và tốt hơn...
chính mình - nếu cứ mãi chăm sóc chính mình thì sẽ thành ra ích kỷ nhưng biết sao giờ khi mình vẫn còn chưa tìm cho mình một hướng đi riêng thì làm sao mình có thể cùng sánh bước hay dìu dắt được ai đi cùng con đường với chính mình...


Discipline


dạo này mình dễ dãi đối với bản thân rồi thì phải.

ngày càng mình lún sâu dần vào cái mình muốn dứt ra.
tại sao lại thế nhỉ ?!?
có phải người ta thường nói "Ghét của nào, trời cho của ấy". không biết trong trường hợp này của mình có vậy ko nhỉ ?
nhưng mình ko muốn điều này tý tẹo nào cả.
[con xin Chúa giúp con, nếu đây là điều Ngài muốn thì xin Ngài hay hướng con đi]

bây giờ một tuần đối với mình trôi qua thật nhanh.
một ngày trôi qua trong khoảng thời gian hạn hẹp, ấy vậy mà mình vẫn còn quá nhiều thời gian để suy nghĩ về nó.
có lẽ nên chèn thêm một cái gì đó để làm sao mà mình thực sự ko còn thời gian để suy nghĩ bất cứ điều gì ngoài những điều mình nên nghĩ đến.

thế mà cũng đã gần 3 tuần của sự thay đổi rồi.
nói thay đổi nghe có vẻ gì đó to lớn.
chỉ là đi học cái này, học cái kia để tạo cho mình cảm giác là vẫn còn sống, vẫn còn đủ thông minh để tiếp thu cái gì đó; đi học để đầu óc hoạt động tốt hơn, và cũng để vạch ra hướng đi mới cho tương lai.
đôi khi cảm thấy đuối thực sự, muốn từ bỏ một trong hai. nhưng, không được. mình phải tập làm quen với cuộc sống như hiện tại có như thế mình mới có thể có nhiều kinh nghiệm sống cũng như kinh nghiệm trong công việc.

[mày còn trẻ, do đó, học được gì, gom góp được gì thì cứ tận dụng cho hết. hãy cứ mãi cố gắng đi theo hướng mày đã định ra, cho dù đôi khi sẽ khó khăn nhưng mọi chuyện rồi đâu cũng sẽ vào đấy thôi mà. cố lên nha.]

ôi chủ nhật...lười


cả ngày chủ nhật không đi đâu.
tỉnh dậy thì mặt trời đã điểm trưa.
thất hứa.
suy nghĩ lung tung.
buồn bã.
mệt mỏi.
điên.
tội lỗi.
căm ghét.
nhưng ngày chủ nhật cũng đã
chầm chậm qua ...

cho 2 tuần qua

cũng khá lâu rồi mới có thời gian rãnh để viết blog.
có nhiều thứ muốn lưu lại làm kỉ niệm, có nhiều điều muốn chia sẽ với mọi người, có nhiều điều muốn thông báo...
dẫu biết là rãnh hay ko thì cũng tùy vào việc sắp xếp của mình thôi nhưng mỗi lần muốn viết thì lại bị những điều khác xung quanh chi phối, hay đơn giản là có nhiều thứ để viết quá, dẫn đến không biết viết gì.

hai tuần vừa qua có nhiều thứ mới xảy ra, học hỏi thêm được cũng nhiều điều. đặc biệt là biết được một điều : trong những thứ phức tạp mà mình biết sẽ luôn có một lối tắt dễ dàng để thực hiện. điều này học được trong giờ học PS ở một trung tâm ở đường Bùi Thị Xuân. thế mà mình cũng đã học được 2 tuần rồi. đi học rồi mới thấy thời

gian của một ngày sao mà ít quá. sáng làm đến chiều, chiều học đến tối. về đến nhà thì ko còn sức để làm công việc của riêng mình. có nhiều thứ cần học hỏi, cần tìm hiểu, cần nghiên cứu, cần làm nhưng...impossible. nhưng dẫu sao vẫn thích cái cảm giác của sự bận rộn của hiện tại, nó đem lại cho mình nguồn lực để hy vọng, để thúc đẩy, để thực hiện những điều mà mình thích. ước mơ ko xa nữa là sau khi thi xong lớp cơ bản này, mình muốn vào Arena.

đó chỉ mới là việc học của 3 ngày trong tuần thôi.
còn 3 ngày khác trong tuần sẽ là 3 ngày quyết định mình sẽ đi đâu, về đâu, làm gì trong một tương lai không gần.
cứ cố lên nhé Egg, những gì người ta làm được thì mày cũng làm được mà.
sẽ vẫn là thế mà. ^^

Dính mồi Cá tháng tư [April Fools' Day]

tình hình là hôm qua tưởng rằng mình sẽ không bị dính mồi ai nhưng thiệt là không thể đoán được chữ ngờ.
lúc đó là khoảng 9h tối, đang trên đường về thì có một cuộc gọi, với giọng điệu ngọt ngào, chiêu dụ, rủ rê mình đi uống cafe ở quán gần công ty. mình thì cả tin, nhẹ dạ, mà điều quan trọng là quên bén đi hôm đó là 1 tháng 4.
thế là mình bị dính câu một cách dễ dàng, không đường trốn hay đáp trả, chỉ biết hẹn sang năm sẽ phục thù. Gruu !!!

mặc dù bị lừa ngoạn mục thế đó, nhưng không hề có một chút tức giận, điên loạn trong suy nghĩ, chỉ biết mỉn cười. không biết cười vì gì nhỉ. Egg đây cũng chẳng biết.

dẫu sao thì sáng sớm mình cũng câu được 2 con cá lớn với câu chuyện nước tràn ngập cả phòng. hai cô nàng tin sái cổ những gì mình nói mà không hề có tý nghĩ ngờ gì. mà cũng không biết được, lỡ người ta cũng đang lừa mình bằng cách tin câu chuyện của mình thì sao nhỉ ?
sao cũng được, miễn sao ai cũng vui là được rồi.

chờ đến năm sau sẽ phục thù, chờ đấy!!! Ka ka ka

Lịch sử ngày Cá tháng Tư

Không giống như hầu hết các ngày đặc biệt khác trong năm, ngày Cá tháng Tư có lịch sử không rõ ràng. Mỗi nền văn hóa khác nhau lại có lịch sử và thời gian kỷ niệm ngày Nói dối khác nhau, nhưng thường vào ngày đầu tiên của mùa xuân.
Cẩn thận kẻo bị biến thành cá.

Nước Pháp được coi là quê hương của ngày Cá tháng Tư. Trước đây, người Pháp đón năm mới ngày 25/3 và kéo dài trong tám ngày. Những trò vui lên tới đỉnh điểm vào ngày 1/4. Đến năm 1582, lịch Gregory được đưa vào sử dụng, dưới triều đại vua Charles IX. Theo đó, năm mới bắt đầu từ ngày 1/1.

Tuy nhiên, do phương tiện liên lạc thời đó còn lạc hậu, người ta truyền tin chủ yếu bằng cách chạy bộ nên nhiều người nhận được tin đổi lịch chậm mất vài năm. Những người khác tuy biết vẫn không chấp nhận lịch mới và tiếp tục đón năm mới vào ngày1/4. Trò ngoan cố này bị quy là “ngớ ngẩn” và trở thành trò cười cho thiên hạ.

Cùng với thời gian, trò đùa vào ngày 1/4 trở thành truyền thống và lan từ Pháp sang Anh và Scotland (thế kỷ 18). Người Anh và người Pháp đưa tục lệ nói dối sang các thuộc địa ở Bắc Mỹ. Từ đó, ngày Cá tháng Tư trở thành một lễ hội quốc tế được chấp nhận ở nhiều nước khác nhau. Người dân ở mỗi quốc gia tiếp nhận truyền thống này theo những cách riêng, “đóng dấu bản quyền” để trêu gia đình và bạn bè.

Ví dụ, Scotland có tới 2 ngày Cá tháng Tư. Ngày thứ hai đặc biệt để trêu ghẹo phần sau lưng của mỗi người nên được gọi là “Ngày vuốt đuôi”. Đây được coi là ngày phát sinh của trò đùa “Hãy đá tôi một phát”.

Mexico là kỷ niệm ngày Nói dối vào 28/12. Đó là một thời khắc buồn trong lịch sử đất nước này vì đúng ngày đó, vua Herod ra lệnh thảm sát trẻ em vô tội. Vì thế, những trò trêu ghẹo chỉ mang tính chất nhẹ nhàng.

Những trò đùa của ngày Cá tháng Tư có thể chỉ rất đơn giản (“bạn chưa buộc dây giày kìa”) nhưng cũng có khi gây ra hậu quả nghiêm trọng (như vặn đồng hồ của cậu bạn cùng phòng chậm tới một tiếng). Dù đùa kiểu gì, kẻ lừa gạt vẫn hoàn toàn vô tội bằng cách nói với “nạn nhân”: “Ngày Cá tháng Tư mà”.

Các phương tiện truyền thông cũng không đứng ngoài cuộc vui một năm chỉ có một lần này. Trong ngày cả thế giới nói dối, truyền hình Anh từng chiếu một bộ phim ngắn và rất chi tiết về việc những người nông dân Anh thu hoạch vụ mùa spaghetti.

Ngày Cá tháng Tư chỉ là một ngày vui. Đó không phải là một lễ hội để công chức được nghỉ làm và trẻ em không phải đến trường. Chỉ là một ngày vui nho nhỏ, nhưng ai cũng cần “đề cao cảnh giác” kẻo lại trở thành “con cá ngớ ngẩn” của năm nay.

eveything will be ok

it's been two weeks from the day i came for my mistake in the past.
and now, everything is ready for doing that but from the bottom of my mind, i am not confident for doing this.
it's something like a criminal action.
but i have to do it because i have no way now and i don't want to waste any of my time now.
i should use my time more effectively than before.
hope that everything will be in the track that it should be.

[for my mistake]

đơn giản hóa

dạo này mình suy nghĩ nhiều về quyết định mới quá nên tóc mình càng nhiều, lại càng xù.
từ ngày đầu tiên đến hôm nay quyết định đó cũng đã lấy đi của mình biết bao nhiêu sức lực.
thiết nghĩ cứ đơn giản hóa mọi chuyện rồi thì sẽ ổn hết thôi, nhưng cuộc sống mà, đâu ai biết được điều gì sẽ đến.
hơn nữa, mình cũng không có gì là đảm bảo cho quyết định này cả.
đành phải liều vậy nếu mình muốn trưởng thành hơn, tự tin hơn trong cuộc đời này.
cố lên Egg. có nhiều người đã và đang ủng hộ mày hết mình đó.

nhớ nhà...

tình hình mỗi lần mở điện thoại lên nhắn tin hay gọi thì đều nhìn thấy thằng cháu dễ thương đang làm "dáng" hồi Tết. Bỗng dưng nhớ nó và gia đinh ghê gớm.

không biết có phải do hiện tại có nhiều thứ phải suy nghĩ, phải quyết định nên mới nhớ đến gia đình nhiều như thế này. cần sự chia sẽ, động viên của mọi người trong gia đình lắm. dẫu biết mọi thứ sẽ trở nên thật khó khăn nhưng nếu có sự cổ vũ, ủng hộ, động viên từ gia đình và bạn bè, thì mình có thể sẽ vượt qua được.

tuần sau là đi học thêm một khóa về Thiết kế web rồi. vẫn chưa thông báo gì cho gia đình biết cả. mình nghĩ mình có thể tự trang trãi được nên không muốn hỏi xin Mẹ, mặc dù nếu xin mẹ sẽ vui vẻ cho liền. đây chỉ là sự khởi đầu cơ bản, mình cần phải học nhiều, nhiều thứ khác nữa...

all good things come to an end

vậy là chỉ còn vài ngày nữa thôi là mình chỉ còn lại một mình.
sẽ chỉ một mình đi ăn cơm trưa.
sẽ chỉ một mình ngồi uống nước sau giờ cơm trưa.
sẽ chẳng còn ai chọc mình nữa.
sẽ chẳng còn ai để mình phá nữa.
sẽ chẳng còn ai bới tưng cái mái tóc xù của mình nữa.
yeah, sẽ chẳng còn như xưa nữa.

đi làm ở FA cũng được hơn năm rồi.
quen biết cũng nhiều đồng nghiệp vì công ty có 4 văn phòng lận mà, nhưng những người hợp tính, hợp ý trong cuộc sống, cũng như trong công việc thì chỉ đếm trên đầu ngón tay.
nhưng, dẫu sao cũng có cái để đếm là may mắn lắm rồi.

người thân nhất chỉ có thể là No29.
No29 lớn hơn Egg đến vài tuổi nhưng từ khi vào làm việc đến giờ có khi nào gọi là chị đâu. chỉ trừ một dịp duy nhất đó là hồi Tết; Egg phải đổi cách xưng hô mới mong có tiền lì xì, he he.
ấn tượng ban đầu về No29 không gì khác ngoài một người nói nhiều, hỏi nhiều. đó chẳng phải điều xấu, Egg đây vốn thích những người như thế.
từ đó Egg và No29 làm việc chung với nhau cho tới khi cô nàng nghỉ việc ở công ty này.
trong công việc, đôi lúc thuận lợi thì không sao. nếu có gì thắc mắc là coi như Egg này phải giải thích từ a-z cho cô nàng, chưa kể đến lúc phải tranh và cãi nữa. nói chung vui cũng có, mà bực cũng không thiếu.
còn nhớ có lần, không nhớ cô nàng làm gì đó, mà Egg đây giận,không thèm nói chuyện trong khoảng thời gian cũng đủ dài để làm mình chán ko thèm giận nữa.
mà ôi thôi, bao giờ Egg cũng là người làm hòa trước. rõ khổ mà.
về sở thích thì cũng có nhiều điểm chung lắm. ví dụ như : thích nghe nhạc sôi động, xem phim kinh dị, đi chơi hay chụp và được chụp hình...
No29 là người mà Egg có thể tin tưởng được và cũng là người đầu tiên Egg đây kể những chuyện mà Egg chưa từng kể với ai...
tóm lại, Egg đây rất là may mắn đã gặp được No29. một người không có gì đặc biệt nhưng cũng có thể cùng Egg làm náo loạn cả một vùng trời.

Simla - một cái tên chỉ mới bước vào cuộc đời Egg được vài tháng.
ấn tượng đầu tiên về Simla là khi Egg có dịp sang thăm văn phòng 3 và nhìn thấy sếp săm soi hỏi về cái vòng đeo ở chân của cô bé.
và ấn tượng thứ 2 nữa là cô bé cũng ở VT.
nhưng đó chỉ là ấn tượng thôi.
còn tình bạn thật sự thì chỉ xuất hiện khi Simla chuyển qua Gv làm việc chung.
Simla có tính tình vui vẻ, có thể làm bạn cười bằng những lời nói ngọt ngào, hoặc bằng những cử chỉ, hành động không thể tưởng tượng được...
tóm lại, Egg rất may mắn có Simla làm bạn, Simla cũng không có gì đặc biệt nhưng làm náo loạn một khoảng không thì có thể đó.

tạm biệt 2 bạn của tui...
may mắn, niềm vui sẽ luôn ở bên 2 bạn...


P/S : định viết dài nữa, mà nhắm trước rồi chắc không đủ can đảm, không đủ...sến để viết tiếp. :)


theme mới..

ngồi mấy tiếng đồng hồ mới tìm được cái theme phù hợp. cộng thêm việc ngồi chỉnh lại cái sidebar nữa chứ. he he, ngồi làm mới biết được mình cũng có năng khiếu...mò ghê á. :)

dẫu sao cũng có một cái theme không thể chê vào đâu được.

street art about little people

từ ngày nhạc Hiphop xâm nhập vào VN, Egg chỉ mới biết về một loại hình nghệ thuật đường phố duy nhất được gọi là Graffiti - một loại hình nghệ thuật được sơn và vẽ lên tường.

và giờ đây Egg được biết thêm về một loại trường phái nghệ thuật đường phố khác. đối với loại hình này, người nghệ sĩ chỉ dùng những con búp bê nhỏ xíu để thể hiện ý tưởng của họ.





































all images take from : Little People

"Bố ơi" - một tiếng gọi nghe thật xa vời...

vô tình đọc được một entry về Father and Son làm Egg chợt nhớ đến người Bố yêu thương của Egg.

Bố Egg thì cũng giống như những người Bố khác. cũng yêu thương con mình hết mức, cũng dạy dỗ con mình bằng những lời nói nhẹ nhàng, bằng những cử chỉ ân cần và bằng sự lắng nghe. nhưng chỉ có điều, những lời nói, những cử chỉ và sự lắng nghe đó chỉ có thể truyền đạt được bằng tình yêu thương mà Bố dành cho con cái thông qua những thứ mà Bố có thể đem lại được cho các con của Người.

lúc nhỏ, Egg cũng thường hay mặc cảm về Bố của mình. cũng đã có nhiều lần buồn và khóc khi bị tụi bạn nói này nói kia về Bố mình. nhưng không biết từ bao giờ, mình đã biến những lời nói mỉa mai đó thành tình thương dành cho Bố.

lúc còn trẻ, Bố làm thợ hồ cho gia đình. Bố là một người chăm chỉ, cần cù và hiền lành. Bố thường hay giúp bà con trong xóm làm cái này, cái kia mà không tính toán gì cả. Bố là một người rất thương con và rất chu đáo. Bố thường hay mua đồ ăn mỗi khi đi làm về. còn nhớ hồi xưa, ở gần nhà Egg có xe hủ tiếu gõ, Bố biết mình thích ăn cơm có nước, nên tối nào khi ăn cơm cũng có 1 tô nước lèo trong mâm cơm để dành cho con. đến giờ Bố vẫn thế, biết mình có thể uống chút bia, thế là khi nào có dịp về nhà, ăn là sẽ có sẵn một ly đá cho con để 2 bố con có thể uống tý bia trước khi ăn. thương Bố nhiều lắm.

dẫu biết Bố chỉ có thể cho con được nhiêu đó và con biết đó là những tình cảm, những điều Bố muốn nói với con thông qua đó. và con cảm thấy điều đó là quá đủ đối với con. nhưng Bố ơi, Bố có biết là con muốn được một lúc nào đó con gọi "Bố ơi" và được nghe sự đáp lại từ Bố một lời "Ơi" không ? Bố có biết là con muốn Bố dạy con nhiều thứ lắm không, những thứ mà nếu có sự chỉ dẫn của Bố chắc con sẽ không phải là con như bây giờ. có lẽ con quá tham lam mặc dù con biết điều đó là không thể. nhưng Bố cứ yên tâm, cho dù Bố không thể truyền đạt cho con những điều Bố trải nghiệm nhưng con có thể học hỏi được thông qua sự yêu thương của Bố dành cho tụi con. và hiện tại con vẫn là một người con ngoan hiền của Bố, không rượu chè, không chơi bời, không này không kia... con biết con phải như thế, vì con biết con không thể là một bản sao thứ 2, vì con biết Bố và Mẹ trông chờ rất nhiều vào con và vì con biết Bố đã hy sinh rất nhiều để con được như ngày hôm nay.

con yêu Bố nhiều lắm.

Chuyện tình yêu và lý trí

Ngày xửa ngày xưa, trước khi loài người xuất hiện, đức hạnh và những thói xấu sống lơ lửng xung quanh nhau và cuộc sống đối với chúng vô cùng chán nản khi chẳng tìm thấy việc gì đó để làm.

Một ngày nọ, đức hạnh và thói xấu tập trung lại và bàn về một trò chơi nào đó. Thông Minh đề xuất: "Chúng ta cùng chơi trò trốn tìm nào!". Tất cả đều đồng ý và vui vẻ bắt đầu trò chơi. Lý Trí la lớn: "Này các bạn, tôi xung phong làm người tìm, các bạn trốn đi nhé!".

Lý Trí đứng tựa vào một gốc cổ thụ và bắt đầu đếm: "Một, hai, ba…"

Đức Hạnh và Thói Xấu cuống cuồng đi tìm chỗ để nấp.

Dịu Dàng nấp sau mặt trăng.

Phản Bội nấp sau những vườn bắp cải.

Yêu Mến cuộn tròn giữa những đám mây.

Nồng Nàn trốn ngay giữa trung tâm của trái đất.

Nói Dối giấu mình phía sau của tảng đá nằm bên dưới của một hồ lớn.

Tham Lam trốn trong một bao tải…

Và Lý Trí đã đếm đến bảy mươi… tám mươi… chín mươi.

Lúc này, tất cả đều tìm được một chỗ ẩn nấp cho mình, ngoại trừ Tình Yêu. Tình Yêu không thể tìm cho mình một chỗ để trốn. Và đó cũng lý giải vì sao thật khó khăn để che giấu Tình Yêu trong trái tim mình.

Khi Lý Trí đếm tới một trăm, Tình Yêu nhảy đại vào một bụi hoa hồng gần đó và bị những gai nhọn đâm. Tình Yêu cố nén đau mà không lên tiếng nhưng lại được tận hưởng hương thơm quyến rũ của từng đóa hồng…

Lý Trí bắt đầu tìm kiếm. Lười Biếng được tìm thấy đầu tiên bởi vì Lười Biếng không có đủ năng lượng để tìm cho mình một chỗ nấp tốt.

Sau đó lần lượt Dịu Dàng, Nói Dối, Nồng Nàn, Yêu Mến… cũng được tìm thấy, chỉ trừ Tình Yêu.

Ghen ghét với Tình Yêu, Ghen Tỵ đã thì thầm vào tai của Lý Trí: "Tôi biết bụi hoa hồng đang ẩn giấu bạn Tình Yêu đấy".

Lý Trí bước đến gần và tìm kiếm. Lý Trí đã xới tung cả bụi hoa mà chẳng thấy bạn mình đâu bèn sử dụng một cành cây để tìm kiếm và dừng lại khi trái tim của Lý Trí bị những gai hoa hồng làm cho rỉ máu.

Tình Yêu xuất hiện với hai tay ôm mặt và hai dòng máu chảy ra từ đôi mắt. Trong lúc tìm kiếm, Lý Trí đã làm hỏng đôi mắt của Tình Yêu. Lý Trí khóc thét lên: "Tôi phải làm gì đây? Tôi phải làm gì đây? Tôi đã làm cho bạn mù. Làm cách nào khiến cho bạn thấy đường trở lại bây giờ?"
Tình Yêu nói: "Bạn chẳng có cách nào làm cho tôi thấy đường lại. Bây giờ nếu bạn muốn giúp tôi, hãy làm người dẫn đường cho tôi". Và đó là lý do vì sao Tình Yêu là mù quáng và luôn đồng hành với Lý Trí.
Sưu tầm.

Bình Quới ký sự

một ngày chủ nhật không thể quên. sáng hôm đó có vẻ như ông mặt trời ngủ quên, không thấy nắng sớm, bầu trời xám xịt. cứ tưởng là chuyến đi Bình Quới sẽ không thể như mong đợi. thế mà... Xuất phát trễ hơn dự kiến vài tiếng đồng hồ.



Đã đến được Bình Qưới , vẻ mặt ai cũng hơn hở, náo nức để phô diễn khả năng đứng trước ống kính máy chụp hình.

không biết đây là nhóm Ngũ Long... gì đây ?!?

bạo lực quá, mà sao Simla cười tươi thế nhỉ ? chắc khoái được đánh đòn đây mà. ha ha.

may mà có Bigboy cứu, nên Simla vẫn còn sống sót và hạnh phúc tươi cười trước ống kính.

công nhận xe đẹp thiệt nha!


không khéo héo hoa người ta mất.


bạo lực kiểu...nước nào đây nhỉ? người đánh thì mếu mặt, người bị đánh thì cười tươi rói. bó tay!


cười lên Trí, muốn tao đánh mày mới cười hả ?!?

cũng được, he he he.


coi chừng đứt dây đó Bigboy.


leo được thì leo nha Vi, không khéo tý gãy răng đó.

không biết nói sao đây !!!


ngày xưa khoái chơi trò này.


có nguy cơ là cây cầu dừa này sẽ được trùng tu lại.


tiên giáng trần ?!?


ác quỷ lộng hành ?!?


Vietnamese Gangster ?!?


đưa các nàng về...nhà.


cuộc đời lao phu thế này sao ?!?


LiveShow bắt đầu :

mệt rồi...


kết thúc cuộc trình diễn tại Bình Quới là một chầu ăn nhậu tại quán Cù Lao Xanh...





Updated: Sẽ up lại hình sau...

thờ ơ

sáng sớm hôm nay trời vẫn còn lạnh, nhưng thói quen nằm sát cửa sổ mở toanh vẫn không bỏ được. cái lạnh của buổi sớm làm cho thói quen tắm sáng của mình mấy ngày nay không thực hiên được.

trời đã gần vào xuân thế mà mình dường như cảm thấy cái lạnh của mùa đông vẫn đang ở đâu đây trong cái không khí của mỗi buổi sáng mấy ngày nay. dẫu sao vẫn thích có được cái cảm giác se se lạnh này bởi mùa khô, mùa nóng ở Sài Gòn kéo dài hàng tháng trời, cộng thêm dân cư ở thành phố ngày càng đông dẫn đến tình trạng không khí nóng do khói xe, bụi bặm ngày càng gia tăng.

ngày làm việc hôm nay trôi thật lặng lẽ, không cười nói ồn ào như trước. dạo này mình cũng ít nói hẳn đi. chẳng biết có gì đó đang diễn ra nhưng trạng của mình mấy ngày này thật không thể điều khiển được. có khi muốn nói chuyện, muốn đi ra ngoài để giải tỏa mọi suy nghĩ, lo âu; nhưng đâu đó bên trong con người mình lại chỉ muốn ngồi và suy nghĩ vớ vẩn, và chẳng muốn nói chuyện với ai, chẳng muốn đi đâu, chẳng muốn làm gì cả...

dạo này mình cũng cảm thấy mình đang dần trở nên thờ ơ, vô tâm với nhiều thứ xung quanh mình. không biết có phải là do công việc bận quá hay không, hay chỉ do cái tính lười suy nghĩ, cái tật chỉ biết nói không biết làm, cái suy nghĩ hẹp hòi "chuyện của người ta, lo làm gì"...đã làm cho mình trở nên thế này.

thật tình mình không thích những lúc như thế này, nó luôn đem lại cho mình một cảm giác buồn, một cảm giác mặc cảm, tội lỗi dẫu biết đó không phải do mình.

đành vậy, tính của mình xấu giờ chỉ biết phải thay đổi hoặc phải chấp nhận nó thôi...