Chuyện tình yêu và lý trí

Ngày xửa ngày xưa, trước khi loài người xuất hiện, đức hạnh và những thói xấu sống lơ lửng xung quanh nhau và cuộc sống đối với chúng vô cùng chán nản khi chẳng tìm thấy việc gì đó để làm.

Một ngày nọ, đức hạnh và thói xấu tập trung lại và bàn về một trò chơi nào đó. Thông Minh đề xuất: "Chúng ta cùng chơi trò trốn tìm nào!". Tất cả đều đồng ý và vui vẻ bắt đầu trò chơi. Lý Trí la lớn: "Này các bạn, tôi xung phong làm người tìm, các bạn trốn đi nhé!".

Lý Trí đứng tựa vào một gốc cổ thụ và bắt đầu đếm: "Một, hai, ba…"

Đức Hạnh và Thói Xấu cuống cuồng đi tìm chỗ để nấp.

Dịu Dàng nấp sau mặt trăng.

Phản Bội nấp sau những vườn bắp cải.

Yêu Mến cuộn tròn giữa những đám mây.

Nồng Nàn trốn ngay giữa trung tâm của trái đất.

Nói Dối giấu mình phía sau của tảng đá nằm bên dưới của một hồ lớn.

Tham Lam trốn trong một bao tải…

Và Lý Trí đã đếm đến bảy mươi… tám mươi… chín mươi.

Lúc này, tất cả đều tìm được một chỗ ẩn nấp cho mình, ngoại trừ Tình Yêu. Tình Yêu không thể tìm cho mình một chỗ để trốn. Và đó cũng lý giải vì sao thật khó khăn để che giấu Tình Yêu trong trái tim mình.

Khi Lý Trí đếm tới một trăm, Tình Yêu nhảy đại vào một bụi hoa hồng gần đó và bị những gai nhọn đâm. Tình Yêu cố nén đau mà không lên tiếng nhưng lại được tận hưởng hương thơm quyến rũ của từng đóa hồng…

Lý Trí bắt đầu tìm kiếm. Lười Biếng được tìm thấy đầu tiên bởi vì Lười Biếng không có đủ năng lượng để tìm cho mình một chỗ nấp tốt.

Sau đó lần lượt Dịu Dàng, Nói Dối, Nồng Nàn, Yêu Mến… cũng được tìm thấy, chỉ trừ Tình Yêu.

Ghen ghét với Tình Yêu, Ghen Tỵ đã thì thầm vào tai của Lý Trí: "Tôi biết bụi hoa hồng đang ẩn giấu bạn Tình Yêu đấy".

Lý Trí bước đến gần và tìm kiếm. Lý Trí đã xới tung cả bụi hoa mà chẳng thấy bạn mình đâu bèn sử dụng một cành cây để tìm kiếm và dừng lại khi trái tim của Lý Trí bị những gai hoa hồng làm cho rỉ máu.

Tình Yêu xuất hiện với hai tay ôm mặt và hai dòng máu chảy ra từ đôi mắt. Trong lúc tìm kiếm, Lý Trí đã làm hỏng đôi mắt của Tình Yêu. Lý Trí khóc thét lên: "Tôi phải làm gì đây? Tôi phải làm gì đây? Tôi đã làm cho bạn mù. Làm cách nào khiến cho bạn thấy đường trở lại bây giờ?"
Tình Yêu nói: "Bạn chẳng có cách nào làm cho tôi thấy đường lại. Bây giờ nếu bạn muốn giúp tôi, hãy làm người dẫn đường cho tôi". Và đó là lý do vì sao Tình Yêu là mù quáng và luôn đồng hành với Lý Trí.
Sưu tầm.

Bình Quới ký sự

một ngày chủ nhật không thể quên. sáng hôm đó có vẻ như ông mặt trời ngủ quên, không thấy nắng sớm, bầu trời xám xịt. cứ tưởng là chuyến đi Bình Quới sẽ không thể như mong đợi. thế mà... Xuất phát trễ hơn dự kiến vài tiếng đồng hồ.



Đã đến được Bình Qưới , vẻ mặt ai cũng hơn hở, náo nức để phô diễn khả năng đứng trước ống kính máy chụp hình.

không biết đây là nhóm Ngũ Long... gì đây ?!?

bạo lực quá, mà sao Simla cười tươi thế nhỉ ? chắc khoái được đánh đòn đây mà. ha ha.

may mà có Bigboy cứu, nên Simla vẫn còn sống sót và hạnh phúc tươi cười trước ống kính.

công nhận xe đẹp thiệt nha!


không khéo héo hoa người ta mất.


bạo lực kiểu...nước nào đây nhỉ? người đánh thì mếu mặt, người bị đánh thì cười tươi rói. bó tay!


cười lên Trí, muốn tao đánh mày mới cười hả ?!?

cũng được, he he he.


coi chừng đứt dây đó Bigboy.


leo được thì leo nha Vi, không khéo tý gãy răng đó.

không biết nói sao đây !!!


ngày xưa khoái chơi trò này.


có nguy cơ là cây cầu dừa này sẽ được trùng tu lại.


tiên giáng trần ?!?


ác quỷ lộng hành ?!?


Vietnamese Gangster ?!?


đưa các nàng về...nhà.


cuộc đời lao phu thế này sao ?!?


LiveShow bắt đầu :

mệt rồi...


kết thúc cuộc trình diễn tại Bình Quới là một chầu ăn nhậu tại quán Cù Lao Xanh...





Updated: Sẽ up lại hình sau...

thờ ơ

sáng sớm hôm nay trời vẫn còn lạnh, nhưng thói quen nằm sát cửa sổ mở toanh vẫn không bỏ được. cái lạnh của buổi sớm làm cho thói quen tắm sáng của mình mấy ngày nay không thực hiên được.

trời đã gần vào xuân thế mà mình dường như cảm thấy cái lạnh của mùa đông vẫn đang ở đâu đây trong cái không khí của mỗi buổi sáng mấy ngày nay. dẫu sao vẫn thích có được cái cảm giác se se lạnh này bởi mùa khô, mùa nóng ở Sài Gòn kéo dài hàng tháng trời, cộng thêm dân cư ở thành phố ngày càng đông dẫn đến tình trạng không khí nóng do khói xe, bụi bặm ngày càng gia tăng.

ngày làm việc hôm nay trôi thật lặng lẽ, không cười nói ồn ào như trước. dạo này mình cũng ít nói hẳn đi. chẳng biết có gì đó đang diễn ra nhưng trạng của mình mấy ngày này thật không thể điều khiển được. có khi muốn nói chuyện, muốn đi ra ngoài để giải tỏa mọi suy nghĩ, lo âu; nhưng đâu đó bên trong con người mình lại chỉ muốn ngồi và suy nghĩ vớ vẩn, và chẳng muốn nói chuyện với ai, chẳng muốn đi đâu, chẳng muốn làm gì cả...

dạo này mình cũng cảm thấy mình đang dần trở nên thờ ơ, vô tâm với nhiều thứ xung quanh mình. không biết có phải là do công việc bận quá hay không, hay chỉ do cái tính lười suy nghĩ, cái tật chỉ biết nói không biết làm, cái suy nghĩ hẹp hòi "chuyện của người ta, lo làm gì"...đã làm cho mình trở nên thế này.

thật tình mình không thích những lúc như thế này, nó luôn đem lại cho mình một cảm giác buồn, một cảm giác mặc cảm, tội lỗi dẫu biết đó không phải do mình.

đành vậy, tính của mình xấu giờ chỉ biết phải thay đổi hoặc phải chấp nhận nó thôi...