Đường Cong Con Tim

Khi yêu nhau,
tình yêu (có thể) chỉ nằm ở điểm xuất phát của con tim.

Khi tình yêu tan vỡ,
anh rẽ trái.
em rẽ phải.

Hai người bước đi trên con đường của mình.
Anh cứ tiến.
Em cứ bước.

Cô đơn,
họ cứ mò mẫn, tìm tòi, lận đận, hỗn loạn...
tìm một tình yêu.

Rồi một ngày
Họ chạm đến tận cùng của Đường Cong Con Tim.

Và họ lại gặp nhau.
Rồi họ lại yêu nhau hay đấy chính là điểm kết của một cuộc tình?

Email thứ 2

Gởi Dori Vân có đôi mắt sáng trong của anh,

Trước tiên anh xin lỗi vì trong tháng 2 vừa rồi anh không gởi email cho em như sự thống nhất giữa chúng ta. Riêng em thì không cần xin lỗi anh đâu vì em đã có nhiều thứ để lo lắng và quan tâm rồi.

Thời gian trôi nhanh quá và cuộc đời thì có quá nhiều điều bất ngờ đang trực chờ phía trước và chỉ đợi để nhảy bổ vào ta mà không hề báo trước điều gì cả.


Thoáng một cái đã hơn 1 năm - năm mà em đã không thể có được một cái Tết trọn vẹn niềm vui; nhưng thay vào đó là cái Tết của nỗi buồn và mất mát.


Thời gian cứ thế trôi đi một cách lạnh lùng và cuộc đời vẫn thế, vẫn toan tính những âm mưu, vẫn đầy rẫy những kế hoạch, vẫn những điều đầy bất ngờ.

Và rồi cũng thoáng một cái cũng đã hơn 2 tháng từ ngày Mẹ em bị bệnh. Anh còn nhớ rất rõ sáng hôm đó anh xuống chở em đi làm. Mẹ mệt, đi đứng chệnh choạng. Thế là em phải cùng Ba đưa Mẹ và viện. Hôm đó em nghỉ làm. Còn anh, anh đi làm với những suy nghĩ về em, nỗi lo lắng về Mẹ, luẩn quẩn suy tư về cuộc đời...Từ đó đến nay, em chìm trong mệt mỏi, suy nghĩ, lo lắng...

Lại thêm một cái Tết nữa niềm vui của em không được trọn vẹn.


Tình hình sức khỏe của Mẹ hiện giờ cũng đã có những tiến triển rất tốt.
Anh đã thấy được nụ cười sảng khoái, hạnh phúc của Mẹ khi Mẹ "trình diễn" màn bước 10 vòng cho anh xem. Điều đó thật kì diệu phải không em?

Và anh cũng thấy được những lo lắng trong đôi mắt long lanh của em, sự mệt mỏi trong giọng nói của em không chỉ về vấn đề sức khỏe Mẹ, mà còn nhiều điều còn dở dang, những dự định bị trì hoãn, những giấc mơ khó thành hiện thực...

Đã có nhiều khi anh suy nghĩ về những điều đã và đang xảy ra cho em, cho anh và cho hai chúng ta. Anh tự hỏi không biết những điều đó có nó có xảy ra không nếu như anh không phải là một phần trong đó?

Và cũng đã có nhiều lúc anh ngẫm nghĩ về sự tồn tại của mình.

Và rồi anh nhận ra rằng con người sinh ra chẳng phải để sống một mình, rằng con người được sinh ra là để sống vì người khác, sống vì những người chúng ta yêu mến và sống vì những điều mà cuộc đời đã chu đáo sắp xếp, hoạch định dùm chúng ta.

Còn anh, sự có mặt của anh trên cái mà con người chúng ta gọi là Trái đất; thì dĩ nhiên cũng phải có lý do của nó rồi.

Đó có thể là một thằng mãi làm em buồn trong sự im lặng đè nén, để rồi lại biết yêu em nhiều hơn.
Đó có thể là một người làm em hạnh phúc chỉ bằng giọng nói chẳng hay tẹo nào, hoặc bằng những tin nhắn với những lời yêu thương thật lòng nhưng có đôi khi máy móc.
Hoặc đó có thể là một kẻ nhút nhát, ngại thay đổi, sợ mất mát, nhanh chán nản, dễ nhụt chí...

Và em, sự hiện diện của em trên Trái đất này cũng không thể không có lý do hoặc ý nghĩa đối với anh, với gia đình, hay với những người xung quanh.


Cuộc đời nhiều điều bất ngờ, vui có, buồn có; và em với anh cũng đã và đang trải nghiệm những điều bất ngờ đó từ cuộc sống.

Hãy mạnh mẽ lên em nhé vì anh sẽ luôn ở bên em những lúc em cần.

Hãy luôn nghĩ "Ngày mai rồi sẽ qua" - cho dù như thế nào thì mọi chuyện cũng sẽ ổn cả thôi, rồi cũng sẽ có cách giải quyết cho tất cả. Sẽ chẳng có cái gọi là hướng giải quyết tốt hay xấu, mà chỉ là chúng ta có chấp nhận nó hay không mà thôi.

Hãy luôn tự tin vì anh sẽ luôn yêu em.


Gởi em những suy nghĩ kèm những cảm xúc kiềm nén.
Yêu em nhiều, Vân à!!!

Cho những ngày "trở trời"

Lẽ ra những ngày này là những ngày tụi minh sống trong niềm vui, hạnh phúc cùng nhau. Cùng nhau trải qua những nơi chốn đã trở nên quen thuộc, cùng nhau ngồi hóng gió biển, ngắm sóng biển, đếm sao trời và ôn lại những kỉ niệm.


Thế nhưng, cuộc sống lắm chữ ngờ. Ngày nào thì có nỗi lo của ngày đó.

Và giờ đây, anh với em, cùng nhau chìm đắm trong những nỗi buồn. Buồn chẳng phải do cãi nhau, hay giận nhau.

Buồn vì nhiều chuyện, nhiều chuyện khác...


Anh biết là tụi mình đã thống nhất chuyện chúng mình, nhưng anh không thể giữ được những dòng suy nghĩ, không thể kiềm được mạch cảm xúc cứ lẫn lộn của mình được.

Anh cũng biết anh không nên cứ im lặng mãi khi gặp một vấn đề gì đó. Anh phải chia sẻ, tâm sự, thổ lộ cùng em nhưng có lẽ vì anh nhỏ bé quá so với cái tôi to đùng của anh; yếu đuối quá để vượt qua được cái sĩ diện của chính mình và chưa đủ mạnh mẽ để vượt qua, từ bỏ những thói quen...


Anh biết em buồn và giận lắm. Anh đây cũng chẳng vui gì khi cứ mãi như thế.

Anh biết em cũng ghét anh lắm. Anh đây còn ghét và kinh tởm chính mình nữa mà.

Anh xin lỗi vì mãi làm em buồn, em giận. Anh đã hứa nhiều lần nhưng anh vẫn chưa thể giữ được lời hứa đó.

Anh sẽ cố gắng.

♥♥♥♥

Mừng sinh nhật em yêu




Tháng 1

Tháng của những trông mong, chờ đợi những điều tốt đẹp. Tháng của những khởi đầu, dự định mới.

Chúc em yêu sinh nhật có thật nhiều niềm vui và hạnh phúc cùng anh và gia đình, bạn bè. Chúc em thêm tuổi mới sức khỏe thật dẻo dai, tinh thần thật kiên cường, mọi sự may mắn, tốt đẹp sẽ đến cùng em và đến cùng chúng ta...

Nói tóm lại là có triệu thứ anh muốn chúc em, cả tỉ điều anh muốn nói nhưng gói gon trong này thì không thể.

Thôi thì từ từ cái gì nó cũng nhừ em nhỉ? ^^

Yêu ♥ em!




Ngày 19-1

Em yêu ơi,

Chúc em yêu thêm tuổi mới thêm sức khỏe, thêm khôn ngoan, thêm tự tin, thêm nghị lực và tràn đầy may mắn, tràn đầy niềm vui, tràn đây hạnh phúc cùng anh, cùng gia đình và bạn bè nhé!!!

Yêu ♥ em nhiều!!!

Suy nghĩ tý về cái gọi là Sự tồn tại



Tối kia (bài viết bị trì hoàn 2 ngày :| ) anh vừa điện cho một người bạn CĐ vì dạo này không thấy người đó có bất kỳ hoạt động gì trên Facebook - phương tiện giữ liên lạc phổ biến nhất hiện nay.

Lúc đó cứ nghĩ rằng người đó chuyển công tác đến một vùng xa xôi, hẻo lánh nào đó không có máy tính, không có kết nối Internet...nhưng lý do chỉ đơn giản là người ấy quá bận rộn với cuộc sống thực tại.

Từ việc này khiến anh suy nghĩ nhiều về cái gọi là sự tồn tại ảo. Gọi là ảo nhưng nó phản ánh người thật, việc thật. Nó là hiện thân của một cá thể thực trên môi trường ảo. Khi cá thể thực đó còn tồn tại thì cái sự tồn tại ảo vẫn còn đó, có thể dưới nhiều hình thức khác nhau. Nhưng, khi cá thể thực đó không còn trên đời này nữa thì sự tồn tại ảo liệu có đi cùng với cá thể đó không hay vẫn tồn tại? Và giả sử nếu nó vẫn tồn tại thì liệu sẽ có những ai nhớ đến nó?

Ảo thì cũng như Thật thôi.

Trong cuộc sống thật, khi chúng ta từ biệt cõi đời này, bỏ lại những người thân yêu, bỏ lại những ước mơ, hoài bão còn dở dang...khi đó chúng ta sẽ là dĩ vãng, là ký ức của những người thương yêu chúng ta, những người ngày đêm vẫn nhớ về chúng ta, nhắc đến chúng ta những khi có dịp... Ngoài ra thì liệu còn ai trong số những người bạn, những người chúng ta từng tiếp xúc, những người chúng ta đã thoáng gặp lúc còn sống nhớ đến chúng ta? Câu trả lời có phần cay đắng nhưng cuộc đời là thế. Chẳng ai sống mãi trong một nỗi nhớ, nỗi buồn, sự mất mát mãi được.

Thế giới ảo cũng thế thôi. Liệu sẽ có những ai trong số hàng trăm, thậm chí hàng ngàn người bạn trên Facebook, Twitter...nhớ đến chúng ta khi trong 1 tuần, 2 tuần...chúng ta không có bất kỳ hoạt động online nào cả? Liệu sẽ có những ai trong số họ biết được lý do tại sao trong khi họ chỉ liên lạc với qua những mạng ảo đó?

...

Có câu nói anh rất thích: "Tên tuổi không quan trọng, điều quan trọng là những điều mình làm được cho những người mình yêu thương, cho thế giới này."

Chúng ta sẽ không được nhớ đến là người có cái tên nghe rất hay, những người có gương mặt dễ thương, hay thế này thế kia...mà chúng ta sẽ được nhớ đến với những khoảng khắc chúng ta sống, trải qua cùng gia đình, bạn bè...và những điều chúng ta đã làm - dù tốt, dù xấu, và những điều đó có ảnh hưởng, tác động đến những người chúng ta yêu thương, những người luôn quan tâm và thương yêu chúng ta.

Tóm lại, chúng ta đừng ngần ngại làm điều xấu (nhưng đừng tồi tệ) và đừng quên làm những điều tốt đẹp khác bởi nó sẽ giúp chúng ta sống mãi trong những người còn sống...