Fractal

Đây là một vài trong số những sản phẩm của mình làm khi còn tham gia diễn đàn ZideanART.

Những tác phẩn trên này được làm bằng chương trình Ultra Fractal.

Lúc đầu khi vừa tham gia diễn đàn đã bị các vòng xoáy lập đi lập lại, các hình dạng "không tưởng" (do đó, bạn muốn nghĩ nó là hình gì cũng được) cộng với màu sắc mê hoặc của tác phẩm LUCIDITY hút hồn.

Từ đó, tìm hiểu, mày mò, học hỏi và trao đổi để có thể làm được những sản phẩm như trên này.


Thông tin thêm:
Profile trên ZideanART: http://zzuzz.zda.vn/ - Profile này lâu lắm rồi. Hôm nào rãnh sẽ viết mail restore password.
Phần mền: Ultra Fractal: http://www.ultrafractal.com/
Thông tin thêm về Fractal: http://en.wikipedia.org/wiki/Fractal








Nơi tuổi thơ tôi

Một gác mái cao cùng cái cửa sổ bằng gỗ thông lên mái nhà là nơi gắn bó với tôi suốt thời tuổi thơ; thời tôi đã biết suy nghĩ và lo lắng; là nơi tôi suy nghĩ về nhừng nỗi buồn, nỗi cô đơn, sự mệt mỏi; là nơi tôi nhớ lại những suy nghĩ; là nơi tôi trút những nỗi nhớ, những suy nghĩ, những mộng mơ bay bổng.

Trong ký ức của tôi thì hồi nhỏ tôi là một đứa nhút nhát, ít nói, thích ở một mình; thích suy nghĩ nhưng không muốn chia sẽ; thích vui vẻ nhưng không muốn bày tỏ;  nên hồi bé tôi có rất ít bạn để chơi.

Có lẽ vì thế mà tôi thường hay lên lầu, lên cái gác mái để có được không gian riêng của mình, và để rồi lại chìm đắm trong những suy nghĩ, những nỗi nhớ mà đáng lẽ ra ở tuổi đó tôi không nên có.

Ngày nào tôi cũng lên cái chốn này, tối nào tôi cũng lên để học bài, hóng gió, ngắm mây, ngắm trăng, ngắm sao và nghe nhạc. Cùng với gác mái, thì âm nhạc cũng gắn bó với tôi suốt thời tôi biết đọc, biết hiểu, biết suy nghĩ, biết vui, biết buồn... Gác mái và Âm nhạc là những mảnh ghép rất lớn trong cái gọi là tuổi thơ của tôi để rồi cùng với tuổi thơ đó hình thành nên tôi ngày nay.

Tối nay đứng hóng gió, nhìn trời, ngắm mây, đếm sao ở cái lan can mà những ký ức ngày xưa cứ tràn về. Nào là cảm giác ngủ quên trên gác mái với gió lồng lộng mát rượu; nào là những trò chơi hồi bé cùng anh em nhà Sinh; những cuộc phiêu lưu leo sân thượng nhà cô Hải không thể quên; rồi những đêm ngồi xem Thánh ca Giáng sinh một mình trên mái nhà mà lòng cứ cồn cào, tim cứ nhói đâu; nhiều nhiều lắm....

Tôi không trách, hay cảm thấy buồn, hay có bất kỳ phàn nàn nào về tuổi thơ của mình. Nhờ những điều đó đã làm nên tôi như ngày nay. Cũng ít nói, cũng nhút nhát, cũng hay suy nghĩ, cũng hay nghĩ ngợi...

Nhưng có một điều, chỉ duy nhất một điều thôi tôi mong muốn không có trong mảnh ghép ký ức buồn của tôi....Ước gì điều đó đã không xảy ra, không là một phần trong tuổi thơ của tôi.... 

Posted via email from mregg's posterous