Email thứ 2

Gởi Dori Vân có đôi mắt sáng trong của anh,

Trước tiên anh xin lỗi vì trong tháng 2 vừa rồi anh không gởi email cho em như sự thống nhất giữa chúng ta. Riêng em thì không cần xin lỗi anh đâu vì em đã có nhiều thứ để lo lắng và quan tâm rồi.

Thời gian trôi nhanh quá và cuộc đời thì có quá nhiều điều bất ngờ đang trực chờ phía trước và chỉ đợi để nhảy bổ vào ta mà không hề báo trước điều gì cả.


Thoáng một cái đã hơn 1 năm - năm mà em đã không thể có được một cái Tết trọn vẹn niềm vui; nhưng thay vào đó là cái Tết của nỗi buồn và mất mát.


Thời gian cứ thế trôi đi một cách lạnh lùng và cuộc đời vẫn thế, vẫn toan tính những âm mưu, vẫn đầy rẫy những kế hoạch, vẫn những điều đầy bất ngờ.

Và rồi cũng thoáng một cái cũng đã hơn 2 tháng từ ngày Mẹ em bị bệnh. Anh còn nhớ rất rõ sáng hôm đó anh xuống chở em đi làm. Mẹ mệt, đi đứng chệnh choạng. Thế là em phải cùng Ba đưa Mẹ và viện. Hôm đó em nghỉ làm. Còn anh, anh đi làm với những suy nghĩ về em, nỗi lo lắng về Mẹ, luẩn quẩn suy tư về cuộc đời...Từ đó đến nay, em chìm trong mệt mỏi, suy nghĩ, lo lắng...

Lại thêm một cái Tết nữa niềm vui của em không được trọn vẹn.


Tình hình sức khỏe của Mẹ hiện giờ cũng đã có những tiến triển rất tốt.
Anh đã thấy được nụ cười sảng khoái, hạnh phúc của Mẹ khi Mẹ "trình diễn" màn bước 10 vòng cho anh xem. Điều đó thật kì diệu phải không em?

Và anh cũng thấy được những lo lắng trong đôi mắt long lanh của em, sự mệt mỏi trong giọng nói của em không chỉ về vấn đề sức khỏe Mẹ, mà còn nhiều điều còn dở dang, những dự định bị trì hoãn, những giấc mơ khó thành hiện thực...

Đã có nhiều khi anh suy nghĩ về những điều đã và đang xảy ra cho em, cho anh và cho hai chúng ta. Anh tự hỏi không biết những điều đó có nó có xảy ra không nếu như anh không phải là một phần trong đó?

Và cũng đã có nhiều lúc anh ngẫm nghĩ về sự tồn tại của mình.

Và rồi anh nhận ra rằng con người sinh ra chẳng phải để sống một mình, rằng con người được sinh ra là để sống vì người khác, sống vì những người chúng ta yêu mến và sống vì những điều mà cuộc đời đã chu đáo sắp xếp, hoạch định dùm chúng ta.

Còn anh, sự có mặt của anh trên cái mà con người chúng ta gọi là Trái đất; thì dĩ nhiên cũng phải có lý do của nó rồi.

Đó có thể là một thằng mãi làm em buồn trong sự im lặng đè nén, để rồi lại biết yêu em nhiều hơn.
Đó có thể là một người làm em hạnh phúc chỉ bằng giọng nói chẳng hay tẹo nào, hoặc bằng những tin nhắn với những lời yêu thương thật lòng nhưng có đôi khi máy móc.
Hoặc đó có thể là một kẻ nhút nhát, ngại thay đổi, sợ mất mát, nhanh chán nản, dễ nhụt chí...

Và em, sự hiện diện của em trên Trái đất này cũng không thể không có lý do hoặc ý nghĩa đối với anh, với gia đình, hay với những người xung quanh.


Cuộc đời nhiều điều bất ngờ, vui có, buồn có; và em với anh cũng đã và đang trải nghiệm những điều bất ngờ đó từ cuộc sống.

Hãy mạnh mẽ lên em nhé vì anh sẽ luôn ở bên em những lúc em cần.

Hãy luôn nghĩ "Ngày mai rồi sẽ qua" - cho dù như thế nào thì mọi chuyện cũng sẽ ổn cả thôi, rồi cũng sẽ có cách giải quyết cho tất cả. Sẽ chẳng có cái gọi là hướng giải quyết tốt hay xấu, mà chỉ là chúng ta có chấp nhận nó hay không mà thôi.

Hãy luôn tự tin vì anh sẽ luôn yêu em.


Gởi em những suy nghĩ kèm những cảm xúc kiềm nén.
Yêu em nhiều, Vân à!!!