Cho những ngày "trở trời"

Lẽ ra những ngày này là những ngày tụi minh sống trong niềm vui, hạnh phúc cùng nhau. Cùng nhau trải qua những nơi chốn đã trở nên quen thuộc, cùng nhau ngồi hóng gió biển, ngắm sóng biển, đếm sao trời và ôn lại những kỉ niệm.


Thế nhưng, cuộc sống lắm chữ ngờ. Ngày nào thì có nỗi lo của ngày đó.

Và giờ đây, anh với em, cùng nhau chìm đắm trong những nỗi buồn. Buồn chẳng phải do cãi nhau, hay giận nhau.

Buồn vì nhiều chuyện, nhiều chuyện khác...


Anh biết là tụi mình đã thống nhất chuyện chúng mình, nhưng anh không thể giữ được những dòng suy nghĩ, không thể kiềm được mạch cảm xúc cứ lẫn lộn của mình được.

Anh cũng biết anh không nên cứ im lặng mãi khi gặp một vấn đề gì đó. Anh phải chia sẻ, tâm sự, thổ lộ cùng em nhưng có lẽ vì anh nhỏ bé quá so với cái tôi to đùng của anh; yếu đuối quá để vượt qua được cái sĩ diện của chính mình và chưa đủ mạnh mẽ để vượt qua, từ bỏ những thói quen...


Anh biết em buồn và giận lắm. Anh đây cũng chẳng vui gì khi cứ mãi như thế.

Anh biết em cũng ghét anh lắm. Anh đây còn ghét và kinh tởm chính mình nữa mà.

Anh xin lỗi vì mãi làm em buồn, em giận. Anh đã hứa nhiều lần nhưng anh vẫn chưa thể giữ được lời hứa đó.

Anh sẽ cố gắng.

♥♥♥♥

Post a Comment

Đây là blog cá nhân, tuy nhiên những ý kiến, chia sẽ của bạn vẫn được hoan nghênh :)